Chuyến Xe Cuộc Đời – Chap 1 Phần 2

Chuyến Xe Cuộc Đời – Chap 1 Phần 2

Lời chia tay năm đó như vết dao hằn cứa vào trái tim của mỗi người.Hồng vì bị gia đình Quân phản đối cô đã giữ chút tự trọng cuối cùng rời bỏ Quân khi tình yêu của cô dành cho anh mới vừa chớm nở.Còn Quân vì sự hiểu lầm chồng chất hiểu lầm nghĩ rằng Hồng đã yêu người khác…họ đã mất nhau…
5 tháng sau…
Hồng đi vào viện đẻ một mình,khi bác sỹ hỏi .
-Người nhà em đâu?
-Em đi một mình,người nhà ở xa không về kịp …
-Thế này thì ai chăm em…
-Em gọi bạn em tới bây giờ…
-Ừ em mở 5p rồi …sắp sinh rồi…
-Vâng…
Hồng nắm chặt thanh giường bệnh,cơn đau tới dồn dập,mồ hôi cô nhễ nhại…nước mắt rơi xen kẽ những giọt mồ hôi…
Tại bệnh viện cao cấp,Liên cũng tới ngày sinh ,cô ta đề nghị bác sỹ
-Tôi muốn đẻ mổ
-Em có cơn đau rồi sao k sinh thường hơn.
-Tôi không chiụ được đau,mổ gấp ra cho tôi…
Mẹ Quân đi vào lo lắng.
-Con thấy sao rồi.
-Bác sỹ sẽ mổ mẹ ạ,anh Quân đâu mẹ…
Liên cứ nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy bóng Quân đâu,còn mẹ Quân vẻ ý như tránh câu hỏi.
-Nó đi Ý rồi …
-Con đã bảo sắp tới ngày con đẻ sao anh ấy lại đi vậy.
-Chắc có việc gì đó,con biết tính nó mà.
-Từ khi con bầu anh ấy chưa bao giờ đưa con đi khám hay hỏi thăm em bé.Giờ con sinh anh ấy cũng coi như chưa từng tồn tại…con đã làm gì sai hả mẹ,cưới con cũng chưa được cưới,một tờ giấy đăng kí kết hôn cũng không có,con phải làm sao đây ạ?
-Bình tĩnh thôi giữ sức mà đẻ con ạ,nói nhiều mất sức,phụ nữ thì luôn thiệt thòi phải học cách chấp nhận…
Liên lên cơn đau hơn…bác sỹ đi ra đưa đi mổ…Liên nắm chặt tay thầm nghĩ “ Mụ già chỉ quan tâm đứa nhỏ,mụ ta đếch quan tâm gì đến mình đâu mà,rồi sớm muộn tôi tống cổ bà ra khỏi nhà”…
Tú và Trinh tới bệnh viện nghe thấy tiếng oe oe bên trong,cả hai ôm nhau bật khóc…bác sỹ đi ra…
-Con trai 3kg7 sinh thường,mẹ khoẻ nhé.
-Dạ em cám ơn bác sỹ…
Trinh nói với vào trong “ Hồng ơi giỏi lắm”…
Hồng ôm con mồ hôi nhễ nhại rồi cười nụ cười nhẹ ,cô lịm dần…bên trong hô lớn “ Băng huyết rồi cấp cứu gấp”…
Tú và Trinh đứng bật dậy “ Ôi không,Hồng ơi…Hồng ơi”…
2 năm sau…
Hoa cô em gái của Hồng năm nay đã 17 tuổi,cô lên Hà Nội nhập học đại học,vẻ mặt lớ ngớ khi lên thành phố…mái tóc dài đen,làn da trắng muốt ,đôi môi ửng hồng khiến gã đàn ông nào nhìn cũng khao khát…đứng ở bên xe buýt có người đi ra hỏi.
-Em gái có xe đi chưa anh đưa đi
-DẠ cháu chờ người đón ạ
-Lên xe anh chở miễn phí…
Gạ ta đang gạ gẫm thì bên kia đường tiếng gọi của chị gái vang lên
-Hoa ơi…
Hoa vẫy tay chị gái cười tươi,cô chạy sang.
-Sao chị lâu thế.
-Ui trời tắc đường mãi chị mới đi được,à mẹ bao giờ lên.
-Bà đợt này ốm nên chắc mẹ k lên được,em bảo mẹ em đi một mình được mà mẹ cứ lo.
-Em lớ ngớ thế bà lo là đúng rồi,đeo cái khẩu trang vào.Xinh gái thế này cẩn thận k thừa.
-Chị thì xinh kém nhờ.
-Tự khen nhau cứ ngại ngại sao ấy…
Hai chị em bật cười tươi rồi chở nhau về phòng trọ…vừa tới nơi thấy cu Gấu đang được Tú bế Hoa lao vào thơm cháu.
-Thằng choá con của dì đây rồi,nhớ em quá thơm dì cái nào…
Cu con trả lời …
-Mẹ…
-Dì không phải mẹ…
Tú đi rửa bình sữa rồi nói khẽ
-Hai chị em giống nhau quá nên cháu nó nhầm xíu đó…
-Chị Tú càng ngày càng xinh ra…
-Con bé này dẻo mồm thật…thế này sau khối anh chết…
-Ui yêu đương gì chị,em mục tiêu kiếm tiền xây nhà cho mẹ…
Hồng mỉm cười
-Học tập cho tốt rồi làm gì thì làm nhé.
-Chị yên tâm em sẽ học tốt,dì học giỏi còn kiếm tiền cho gấu lấy vợ nhỉ,thơm dì cái nào…
-Tối nay phải trực đây này…
-Có con nhỏ k dc ưu ái à chị.
-Không,với mình mới nhân viên hợp đồng bị chèn ác lắm,có công việc là tốt rồi nên thôi cố …
-Thế chị đi trực mọi lần ai trông?
-Có Tú trông hộ,hai đứa thay nhau trông…
-Oài chị Tú đỉnh chóp nha,hết lòng vì chị em …
Tú biết là Hoa k biết chuyện quá khứ,cô chỉ như đang bù đắp cho Hồng.
-Việc chị nên làm…
Hồng thấy rõ Tú rất buồn khi được Hoa khen,cô biết ý xoa vai Tú.
-Chuyện cũ qua rồi…
Hoa vừa tới đã xắn quần áo đi lau nhà dọn dẹp…
-Em dọn cho chị cứ nghỉ đi
-Tí chị giặt
-Các chị mệt rồi mấy việc này để em làm…
-Mà mẹ bảo đi thi bằng lái xe ô tô rồi đấy à.
-Vâng em thi rồi đủ tuổi em thi luôn mà
-Như đàn ông ý,con gái phải dịu dịu một xíu chứ
-Ui chính vì mẹ muốn em dịu mới bắt em để tóc dài như thế này đấy…em đi phụ xe cho bác tuyền nhà mình nên thích lái xe luôn.
-Đấy ,dịu diu lại chút hộ chị…
-Em k dịu như chị được,ha ha ha
Tú cười khẽ…
-Công nhận pha chút men lỳ trong tính cách nha.
Tại nhà Quân…
Liên đi xuống lúc 12h trưa,mẹ Quân mắng
-Con biết mấy giờ rồi không,con cái thì dậy từ 6h mà mẹ thì 12h mới dậy.
-có mẹ lo rồi cần gì đến con nữa
-Con nói thế mà nghe được à,con bé con nó đang ho lắm biết không?
-Cứ kháng sinh vào là khỏi thôi mẹ
-Con nói như nó k phải con của con vậy.
-Nếu là a Quân thì anh ấy cũng sẽ nói với mẹ như vậy.
-Ăn nói càng ngày càng không được.
-Thì đúng mà,anh ấy k bế con bé bao giờ,thậm chí mang tiếng sinh con cho anh ấy mà mỗi người một phòng,anh ấy coi thường con ra mặt mà mẹ…
-Thế con mới cần nhẹ nhàng thay đổi.
-Thay đổi gì khi mà tâm trí của chồng con đang ở nơi nào đó cơ,thích bị cắm sừng mới chịu.
-Im miệng,con nên bớt cái mồm lại.Con nên nhớ con k có ràng buộc gì vs nó ngoài chuyện có con.
-Con của con giờ vẫn chưa có giấy khai sinh vì chẳng có đăng kí ,mẹ bảo cho mẹ thời gian thì hai năm qua mẹ đã làm được gì cho cháu mẹ…
-Hãy trách bản thân cứ cố chấp lấy người k yêu mình nó khổ vậy đấy.
-Chứ k phải mẹ thấy con phù hợp lấp vào chỗ để bắt anh Quân chia tay con Hồng hay sao,mẹ cũng đâu có vừa…
-Cô…
Mẹ Quân tức trước sự câng cáo của Liên…
Quân hiện giờ đã là chủ tịch ngân hàng trẻ tuổi nhất.Anh ta nổi tiếng rất giỏi trong giới…hôm nay thư kí có mang vào bình hoa hồng phai rất đẹp…mùi thơm dịu nhẹ…
Quân khẽ đưa tay lên chạm vào bông Hồng…ánh mắt buồn qua cặp kính khẽ thì thầm “ Thơm ,đẹp nhưng lại có gai,mãi sau này anh mới biết…bông hoa đó không phải của anh,chẳng qua là anh đã đi ngang qua đúng mùa hoa đẹp nhất”
Nói xong Quân nắm nát bông hoa…
Tối hôm đó Hoa nhanh nhẹn đăng kí chở xe về cho những người đã uống rượu…cô thầm nghĩ mỗi tối kiếm 100k là 1 tháng đã đủ tiền học rồi…
Đến quán theo bản đồ trên điện thoại,Hoa đi đến gõ cửa kính xe khi thấy rõ biển số…
-Xe của chị Linh đúng không ạ,em đến chở chị về …
Xe mở chốt ,Hoa biết ý mở cửa xe…cô lên xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy đằng sau là người đàn ông mặc bộ thể thao đội mũ…
-Cho hỏi có nhầm xe không ạ…
-Đi đi đúng xe chị Linh rồi…
-À vâng…vậy điểm đến là đâu để em định vị ạ….
-Ra phố Trích sài…
-Vâng…
Hoa lái xe đi thấy phía sau người đàn ông đó cứ cúi mặt,tay anh ta ôm bụng…cô thấy máu trên tay anh ta…Hoa run run cô khẽ hỏi.
-Anh có cần đi viện không?
Anh ta không trả lời ,cô lại hỏi tiếp
-Tôi thấy anh bị thương …
Anh ta chồm lên cốp trên ghế phụ khiến Hoa giật mình phanh dúi dụi,anh ta tìm gì đó nhưng không có,cốp lại rơi ra khẩu súng.Anh ta biết Hoa nhìn thấy liền cất vào cốp…
-Có giấy ăn hay khăn gì ở đó không?
-Không có đâu ạ…tôi có cái này
Hoa bỏ cái khăn quàng cổ trên cổ mình quay lại nhìn anh ta đưa…người đàn ông đó gương mặt rất men lỳ đầy vẻ sát khí,anh ta giật vội chiếc khăn buộc vào bụng mình…
Hoa nhấn ga đi tiếp cô sợ sẽ k hoàn thành nên cố đi nhanh để được xuống xe sớm…
Thế nhưng đến phố rồi cô quay lại hỏi
-Anh ở số bao nhiêu…
Thấy anh ta đã lịm ,máu chảy đầy ghế,Hoa sợ quá với tay lay thử thì anh ta tóm tay mở mắt…cô sợ hét lên
-Ôi mẹ ơi…
Hoa bỏ chạy khỏi xe…cô cứ thế chạy rồi chợt nghĩ tới chuyện nhỡ anh ta có làm sao…cô lại chấp nhận quay lại,lên xe Hoa nói
-Anh cố lên em đưa anh đến viện nhé,cố lên ,sao có người chảy máu rồi mà lại cứ im im là kiểu gì vậy…
Người đàn ông đó lơ mơ nhưng nghe rõ tiếng Hoa đang động viên…đang cố nói chuyện với anh ta…
Hoa cuống quá đưa thẳng vào viện nơi chị gái đang trực…cấp cứu anh ta đẩy vào trong Hồng nhìn Hoa người đầy máu rồi nói.
-Có chuyện gì sao em lại chở người bị thương
-Em nhận lái xe cho người uống rượu,họ đặt trên app xe của con gái nhưng lúc em chở là người này và bị thương.
-Phải báo công an ngay…
-Thôi chị ạ…nhỡ ảnh hưởng đến họ
-Em biết vết đó là bị gì không,vết dao đâm hiểu không?
-Cái này…
Ngay sau ca cấp cứu,Hoa khai với công an rồi sau đó Hồng mắng Hoa
-Em về ngay cho chị,chị k cần em đi làm.
-Chuyện này ở huyện em vẫn làm có sao đâu,hy hữu thôi mà chị,người ta bị thương sao bỏ mặc được.
-Chị k nói việc em cứu người mà việc em va chạm xã hội rất nguy hiểm.Em về đi
-Chị anh ấy có sao không?
-K phải việc của em về ngay cho chị…
Hoa lủi thủi ra về,người cô vẫn đầy máu,cô vẫn nhớ rõ gương mặt người đàn ông đó tái mét,anh ta có đeo chiếc khuyên tai bên tai trái…cô thở dài…
Hồng trực ca đêm đó,bác sỹ mổ chính đi ra nói
-Ca mổ xong rồi,đâm như thế mà không chết,thật là may mắn lắm rồi.
-Vâng lúc nhìn vết đâm em cũng bảo mất máu nhiều khả năng tử vong cao…
-Nhưng là dân xã hội em ạ,người anh ta săm kín luôn…bảo sao,phức tạp lắm…
Đúng 1h sáng,anh ta tỉnh lại liền rút dây chuyền ra khỏi tay,Hồng đi vào can ngăn
-Anh này anh làm gì vậy anh mới mổ xong đấy…
-Tránh…
Ánh mắt anh ta rất sắc khiến cho Hồng sợ…bên ngoài cửa hàng chục người áo đen đi vào,một người vào trong nói .
-Đại ca bọn em đã đến muộn mất rồi…anh k sao chứ ạ…
-Ổn rồi…
Anh ta mới mổ xong mà đứng dậy,họ choàng áo măng tô đen cho anh ta ,Hồng ôm miệng vì sợ người đó quay lại nhìn Hồng rồi lại quay đi luôn…
Hồng giữ tay lên tim…em mình liệu có bị liên quan gì không…bọn chúng là xã hội đen…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *