Chuyến Xe Cuộc Đời – Chap 20 Phần 2
Cơn gió lạnh phảng phất vào người Hoa,cành cây rơi xuống ngay trước mặt cô đầy nguy hiểm và bất ngờ.Hoa giật mình như có điềm báo chẳng lành…
Tiếng bước chân chạy,ống thở…bác sỹ hô hoán nhau…máu chảy ướt đẫm…Long với tay nói vs Thế Chột…
“Lỡ …lỡ hẹn”…
Long chưa kịp nói xong thì ngất đi,Thế chột nắm chặt tay ân hận vì đã k tìm hiểu kĩ chuyện để sếp đến mắc bẫy của chúng.
Hoa trở về nhà thở dài
“ Không biết là đùa mình hay có chuyện gì mà mình cảm thấy cứ bất an”…
Thấy Hồng cũng ngồi buồn bã ngoài hiên,Hoa đi ra an ủi.
-Chị sao vậy,thấy buồn lắm,cu gấu đâu chị.
-Chị đưa sang bà nội rồi,bà nhớ cháu quá mà ốm phát bệnh.
-Chắc bà suy nghĩ nhiều về chuyện giữa chị và anh Quân.
-Anh ấy nói muốn chị quay về nhưng chị không muốn,chị thấy ghê tởm anh ta.
-Chị nghĩ vì con một chút,anh ấy đã xin lỗi cũng đã hối hận rồi,đàn ông họ sẽ k cầu xin mình đâu,họ cũng có lòng tự trọng của họ.Cu gấu đang có bố mẹ yên ấm giờ vì con tiểu tam đó mà lại xa nhau,có đáng không?
-Chị tức k chịu được.
-Trong cuộc đời người đàn ông sẽ có đôi lúc phạm sai lầm,hãy tha thứ bao dung thì mọi việc sẽ an yên,sẽ qua.
-Con nhóc này nói cứ như trải sự đời vậy.
-Em á,em không lấy chồng đâu.Em muốn cuộc sống tự do,thích làm gì thì làm k vướng bận ai.Có chồng con vào chán chết.
-Dở à,k lấy mẹ làm sao yên tâm được,đừng như chị,yêu ai ưng lấy luôn để lâu k tốt.
-cơ mà em làm gì có ai…
-Người đàn ông đó còn làm phiền em không?
-Ai cơ,bố Tâm ý ạ
-Ừ người tên Long ý
-À không,chú ý thì làm gì em đâu.
-Thật ra nếu anh ta chưa có con gái lớn như vậy thì có thể chấp nhận được,nhưng anh ta có con gái bằng tuổi em,20 tuổi đã lấy vợ rồi sớm thật sự.
-Bây giờ đâu có quan trọng trai tân đâu chị,miễn mà yêu thương nhau tử tế vs nhau là đủ rồi.
-Ý cô là sao đây?
-À quan điểm của em là vậy thôi không có gì đâu ạ.
-Em phải giữ mình trong mọi trường hợp,phụ nữ mà đã rơi vào tay đàn ông thì sẽ bị luỵ hiểu không?
-Ui quan điểm em rõ ràng ai động được vào em,thôi em đi tắm đây
Hoa ấp úng rồi cũng rời đi vội vã…
2 tuần sau… Tâm đi học thở dài.
-Bố đi công tác đột xuất làm mình ở nhà chán chết.Đi từ hai tuần trước rồi chả gọi về cho mình một câu.
-Vậy à,tập trung học đi sắp thi rồi đấy.
-Lớp trưởng đến ôn cùng thì tốt biết mấy.
-Thôi ngại lắm lười đi
-Mình cho xe đến đón,đi mà kèm cho tớ đi,nhà làm gì có ai ở nhà đâu.
-Vậy bắt đầu học từ tối nay đi,gấp lắm rồi cậu được có 6 điểm đây này.
-Thế mới cần người chỉ bảo chứ…
Tối hôm đó Hoa tới nhà Tâm,cả hai học trên phòng xong Hoa đi xuống dưới thấy Long…cả hai chạm mặt,Long gương mặt tái nhợt đi…anh ta đi thẳng về phía thang máy…
-Chú k có lời nào để nói với cháu ạ.
-Chuyện gì?
-Chú đã nói vậy rồi thì thôi ạ…
Long thấy Hoa quay đi ,anh ta ngã quỵ ở thang máy,Tâm đi xuống thầy liền hô
-Bố…bố sao vậy…
Tâm sờ vào áo bố thấy có máu …
-K sao đi về phòng đi
-Bố ơi bố sao thế này,Hoa…
Hoa vội vã quay lại ,cô cùng Tâm đỡ Long về phòng,Tâm bảo Hoa
-Cậu ở đây tớ đi gọi Vú…
Hoa thấy áo Long đầy máu…cô vội hỏi
-Chú bị làm sao vậy?
-Về đi,k phải chuyện của cháu…
-Cháu không về…
Hoa nói xong thấy bác sỹ đi vội vào liền cởi bỏ áo của Long,vết thương bị rách ,Hoa thấy Long cởi đồ ra nhìn vết thương trên cơ thể cô rơi nước mắt,Long cứ lừ lừ nhìn Hoa,thấy cô khóc anh ta rất khó chịu…
Bác sỹ nói
-Anh đừng hoạt động mạnh,chú ý vết này sẽ lâu lành…
Tâm cũng khóc.
-Bố ơi bố sao vậy?
Thế chột liền nói
-Cô chủ mai rồi nói,hôm nay sếp Long cũng đã mệt rồi…
Mọi người đi ra ngoài ,Hoa cũng quay đi thì Long nói.
-Ai làm gì mà khóc.
-Chú ấy
Hoa quay lại nói vẻ ấm ức…
-Tôi làm gì?
-Nói chuyện giọng rất khó chịu…
-Lại đây
-Làm gì ạ
-Tôi bảo lại đây?
Hoa lò dò đi tới gần,Long với tay ôm lấy eo Hoa…
-Chú…
-Một chút thôi,gần bên anh một chút thôi…
Long hít hà cơ thể Hoa vẻ rất nhớ nhung…Hoa dơ tay xoa đầu Long…
-Chú làm sao mà bị thương vậy.
-Bị ngã.
-Ngã nặng vậy,cháu có đi làm có chút tiền gửi chú để chú tẩm bổ…
-Đang lãng mạn lại tiền vs nong…
Long ôm Hoa siết chặt kéo cô nằm xuống giường…
-Chú làm gì vậy?
-Tôi bị thương phần trên nhưng phần dưới vẫn tốt…
-Bậy quá
Hoa ôm mặt Long phì cười,dường như anh ta đã biết yêu thật rồi…
Tác giả: Tống Thị Phương Anh