Chuyến Xe Cuộc Đời – Chap 3 Phần 2

Chuyến Xe Cuộc Đời – Chap 3 Phần 2

Lại một mùa đông nữa lại tới,mùa đông năm nay cũng là mùa đông đầu tiên mà Hoa xa nhà…
Chiếc bút có vẻ đắt tiền khiến Hoa tò mò ,cô cất chiếc bút vào ngăn bàn thì vô tình đè vào nút bấm,chiếc bút đột nhiên phát ra tiếng như một đoạn hội thoại.
-Long huyết đứng sau mua cổ phần của chủ tịch điều này là chắc chắn.
-Có bằng chứng không?
-Số liệu tôi đang tìm hiểu nhưng hãy tin tôi,tôi đang có bằng chứng khẳng định Long Huyết cũng chính là kẻ sát hại Vũ Phỉ…
Hoa nghe xong thì ấn tắt vội đi,cô nghĩ đến chuyện có lẽ nào lúc đẩy vào viện,người đàn ông đó nhét cái này vào áo mình,đúng rồi chỉ có lúc đó…
Tại bệnh viện…
Hồng lúng túng rồi bế vội Gấu quay đi…mẹ Quân với tay…
-Chờ đã cho bác hỏi…
Quân ngăn mẹ lại.
-Mẹ đừng làm phiền cô ấy nữa.
-Con có thấy thằng bé ấy giống hệt con không hả.
-Người giống người là bình thường…mẹ để cô ấy được yên…
Quân rời đi,mẹ Quân chỉ cho Linh
-Con thấy không,thằng bé ấy chắc chắn là cháu mẹ.
-Cháu mẹ thì sao,mẹ đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi…
-Cả con nữa…mau đưa điện thoại mẹ phải gọi cho bố con…
Quân ra khỏi phòng vội vã chạy tìm mẹ con Hồng,chạy qua hành lang Quân lùi lại khi thấy trong phòng trực Hồng nói chuyện với Tú.
-Mày có thấy chưa mẹ ông Quân và ông ấy ở đấy,sao k nói vs họ thằng gấu là con anh Quân luôn đi.
-Điên à,gấu chỉ là con của tôi thôi bạn,bạn lại suy nghĩ xa xôi rồi.
-Nhưng nó là con trai,nó cần phải có nguồn cội,bây giờ bé không sao nhưng sau này lớn là mệt đấy.
-Anh ta có vợ rồi nên k thể có liên quan gì được nữa,năm đó tao cũng đã nói tao có bầu rồi nhưng anh ta vẫn lẳng lặng bước đi,đó là ngày mà tao chẳng bao giờ quên được…
-Thôi nào k được khóc…ôm cái nào.
Tú với tay ôm lấy Hồng,cu gấu bụ bẫm cứ gọi “ Mẹ ơi”…
Quân đứng bên ngoài ,anh ta đôi mắt trĩu xuống rồi lặng lẽ quay đi…
Tại Sài Gòn hoa lệ,Diễm nổi tiếng là tiểu thư sành điệu ,chất chơi nhiều tiền.Thế nhưng bao nhiêu mối cô ta cũng không ưng ,chỉ đến khi gặp Long lần đầu cô ta đã như một tiếng sét ái tình khi thấy người đàn ông đậm chất men lỳ đó xuất hiện…
Long bước vào thì chủ tịch Đức chớp cười nhẹ
-Tới rồi à,ngồi đi con…
Diễm đi ra quàng tay.
-Em và bố cùng các anh đang bàn chuyện của hai đứa mình,em muốn cưới luôn trong tuần này…
Ông Đức chớp nhìn con gái rồi nhíu mày.
-Cái con bé này,gấp gáp thế làm gì?
Long đứng dậy cúi đầu.
-Con cũng muốn kết hôn sớm nếu được chủ tịch cho phép.
-Nếu hai đứa đã nói vậy thì trong tuần này bố sẽ sắp xếp…con đường đường cũng là giám đốc một công ty,có cần phải chuẩn bị chứ nhỉ.
-Bạn bè và công ty đều ở ngoài Hà Nội,ai vào được thì họ sẽ báo,con cũng k mở rộng.
-Con k mở rộng nhưng con gái của bố là gái tân,chưa kết hôn,sao có thể làm bé được…
-Vâng vậy nhờ chủ tịch sắp xếp tất cả,con xin nghe theo…
Long cúi đầu anh ta cười nhẹ,người anh cả cười cợt Long.
-Mày lấy em tao khác nào hổ mọc thêm cánh nhỉ.
-Đúng vậy…
Câu trả lời của Long dứt khoát đầy vẻ khiêu khích nhưng anh trai Diễm cũng k thể làm gì khác.
-Nhớ đối xử tốt vs em tao nếu không hậu quả ra sao mày rõ nhất.
Diễm cau mày…
-Ơ kìa anh nói thế với chồng em k được đâu nhé,bạo lực quá vậy.
-Bao giờ lấy mới được tính là chồng mày,rể cũng chỉ là khách,là người ngoài thôi.
-Bố…anh Huy cứ chia rẽ ý
-Được rồi,thằng Huy bớt bớt cái miệng lại,lo đám cưới của em mày cho tốt đi…
Long trở về phòng tại khách sạn,Diễm ôm từ sau,Long gạt tay.
-Em đừng quên hợp đồng giữa chúng ta.
-Hợp đồng thì hợp đồng em tình cảm là thật.
-Anh lấy em để có thể phát triển thêm sự nghiệp,anh nói rõ như vậy rồi.
-Rồi cứ cưới đi đã,rồi anh sẽ yêu em và xé cái hợp đồng chết tiệt này đi…
-Anh còn có việc em về đi.
-Ơ kìa…
Tên thế chột là đệ cứng của Long đi vào nói
-Mời tiểu thư đi lối này…
-Vậy anh chuẩn bị cho hôn lễ này đi…
Long đứng châm thuốc hút,anh ta hút thuốc rít thật sâu,làn khói phả ra …Long nhìn xuống thành phố rồi bảo Thế chột
-Xử lý thằng đó thế nào rồi.
-Ném xuống biển cho cá chén rồi thưa sếp.Còn cây bút khi nào lấy lại ạ.
Long quay ra nhìn Thế chột
-Chuyện đấy khi nào tao nhắc thì hãy nghĩ đến.
-vâng…
Thế chột sợ khi nhìn thấy ánh mắt đầy sát khí của Long.
Mẹ Quân vừa trở về nhìn thấy Liên,bà lao vào tát bốp vào mặt cô ta khiến Liên cô ta ngỡ ngàng,mẹ cô ta cũng ở đây.
-Bà làm cái gì mà đánh con tôi vậy.
-Đúng rồi loại này đánh là còn nhẹ đấy,cút ngay,cút ngay khỏi ra nhà tôi…mày lang chạ ở đâu rồi vu cho con tao hả.Con bé này đâu phải con thằng Quân…loại mất dậy…
Mẹ Quân hét lên ,Linh đỡ mẹ rồi nói
-Mẹ không phải tức giận vì loại người này,giờ thì đã biết vì sao anh con k cưới,k đăng kí chưa?Chị ra khỏi nhà tôi ngay,sao chị có thể sống trong nhà tôi trơ tráo đến như vậy…
Liên bật cười lớn.
-Bà nên nhớ bà là người mời tôi về đây,bà còn dặn là hãy cố gắng giữ chân con trai bà,tôi được bà đưa về cơ mà…
-Đấy là tao nghĩ mày đang bầu cháu của tao,thật không ngờ,loại vô liêm sỉ này,cút ra khỏi đây ngay…
Mẹ Quân đẩy Liên,cô ta bật cười.
-Dù sao cũng cám ơn hai năm qua đã cho tôi ăn chơi tẹt,cám ơn mẹ chồng…
Liên bế con đi vội vã,mẹ Quân quát giúp việc
-Đổ muối ra rửa cửa ngay cho tôi…
Liên ra đến cửa thì gặp Quân,anh ta vẫn vậy chưa từng nhìn cô ta,Liên hét lên
-Rồi loại người như anh sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc.
Quân quay lại cười nhẹ nói khẽ…
-Cút…
Liên lúc này suy sụp hoàn toàn khi gặp Quân…cô ta vẫn nhận lại sự khinh miệt từ Quân,ngay từ đầu anh ta đã luôn như vậy…
Quân đi vào thấy mẹ anh ta đang vứt hết ảnh của cháu gái…thấy Quân bà lừ mắt.
-Đứa bé gái này không phải con của con,con biết điều đó ,tại sao con không nói với mẹ hả Quân.
-Đó là lựa chọn của mẹ,mẹ đã lựa chọn con dâu cao quý,thuần khiết đó còn gì.
-Con đang bắt mẹ phải trả giá đúng không,bắt mẹ đi nuôi con cháu người khác là một sự sỉ nhục với mẹ…con thật quá đáng.
Linh đứng lên nói.
-Anh,đưa chị ấy về đi ,đưa vợ con thực sự của anh về đi …chuyện chị Hồng là do con Liên nó sắp xếp hãm hại,chính chị Tú bạn chị Hồng nói với em ,em đã bảo anh rồi mà.
-Quá muộn rồi,anh k có tư cách gặp cô ấy nữa…lúc cô ấy có bầu đã nói với anh,nhưng anh…anh đã không chấp nhận sự thật đó …anh đã bỏ rơi cô ấy…
Hồng ngồi nhìn con rồi buồn bã thở dài,nghĩ đến chiều nay con trai được thấy bố đẻ và bà nội ngay trước mắt.Tú đi ra an ủi
-Lại suy tư,thôi đừng nghĩ nữa.
-Sau này thằng bé lớn lên sẽ k trách tôi đâu phải không bạn…
-K trách đâu mà…đi nấu cơm đi ,cái Hoa nay đi học buổi đầu chắc vui lắm đây.
-Nhanh thật mới đó đã là sinh viên rồi…
Hoa học về báo chí và tuyên truyền,cô rất năng nổ trong việc chọn lọc thông tin để viết…bên cạnh Hoa là một bạn mặt cứ buồn thiu chẳng nói năng gì…Hoa đá chân
-Này,sao cậu buồn thế .
-Nhà có chút chuyện nên học k vào ,mình là Tâm còn cậu tên gì.
-Mình tên Hoa,vào lớp rồi thì gạt bỏ mọi chuyện lo học cho tốt.
-Nhìn cậu nhiều sức sống thật đấy,bảo sao được bầu làm lớp trưởng.
-Lại nói đến sức sống,tí đi ăn bánh khoai đi.
-Mình chưa ăn món đó bao giờ ý.
-Ô thật à…tí thử đi,bao phê bao ngon.
Tâm nhìn thấy Hoa rất hoà đồng và vui vẻ,cô cũng vui vẻ theo…trong giờ Hoa chỉ cho Tâm rất nhiều lỗi sai…Tâm cứ nhìn Hoa rồi mỉm cười…
Quân mở máy anh ta cứ soạn tin rồi lại xoá,anh ta quyết định nhắn vào zalo của Hồng.
“Tối nay chúng ta đi ăn được không,anh có chuyện muốn nói.”
Hồng ở bên này đọc xong tin cô lưỡng lự và nhắn lại
“ Còn gì để nói với nhau nữa,có gia đình rồi mà”
Quân bên này cười tươi khi thấy Hồng nhắn lại …
“ Anh vẫn độc thân”
Hồng đọc xong câu nhắn này đột nhiên cô cũng cười theo…tự dưng sau hai năm mọi căng thẳng đều như được giải toả chỉ trong vài câu nói.
Hoa đi ra ngoài cổng rồi chờ Tâm…
-Tâm đi ăn bánh khoai không?
-Mời thật à.
-Ơ kìa đây k nói phét bao giờ đâu nhé…
Hoa hẩy vai Tâm…đột nhiên có một người phụ nữ áo đen ra cầm tay Hoa…Tâm cau mày
-Để bạn tôi yên…
Người đó liền cúi đầu “ Vâng”
Hoa trố mắt nhìn Tâm
-Này chị gái à…gì mà căng vậy…
-Ừm,chị ấy khó tính,kệ đi,đi ăn đi…
-Ừ đi nào…
Tâm nhìn rõ Hoa từ lời nói rất thật thà…hai cô sinh viên nhỏ đứng bên hông trường đại học đứng ăn bánh khoai,vừa ăn vừa trêu nhau…
Điện thoại của Tâm reo liên tục…Tâm k nghe máy.
-Này k nghe à.
-Kệ đi không muốn nghe…Hoa ở khu nào.
-Mình ở vs chị gái,khu trọ cũng gần đây.Nhà Tâm đông chị em không?
-Không có mỗi mình tôi thôi,buồn lắm bạn ạ.
-Bố mẹ đẻ ít nhỉ,nhà mình hai chị em cũng đã là ít rồi.
-Mẹ tôi mất lâu rồi.
-Vậy à,xin lỗi đã hỏi vô duyên nhé,vậy lúc nãy là chị gì…
-Ui có sao đâu…chị ấy là…
Đang nói thì bên kia đường tiếng gọi lớn “ Tâm”…
Hoa hơi cận nên bỏ kính ra đeo rồi cau mày nhìn sang bên đường…loáng thoáng có người đàn ông đi sang đường,anh ta mặc áo măng tô đen dài,gương mặt ngày một rõ hơn,Hoa thấy chiếc khuyên tai,gương mặt sống mũi cao,tóc bóng mượt…Hoa nhận ra đó là người đàn ông bị thương đêm hôm trước…
-Bạn …bạn trai cậu à…
-Ai cơ,đây á,điên à,đây là bố tớ…
Hoa phụt cả bánh trong miệng ra…điện thoại của Tâm vẫn reo lên bản nhạc…
“ Em như dòng nước trong veo,xoá hết ưu phiền băng qua ngọn núi vòng vèo,bạn đồng hành chỉ cần có em hàn huyên,cùng anh kể chuyện”…
Long huyết,anh ta đã có con gái lớn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *